Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Phương xa [thơ Vũ Hoàng Chương]



ASHORE

up anchor now, lets climb the waves
eastwards or westwards we'll sail
off the shore and loose for sea
hopefully out bitterness will cease

we, a reduced handful of outcasts
rejected and looked down upon
but we're carefree and finally at large
o my ship, let the wind take you on

we who were born into the wrong century
a couple of forlorn humanities
but life's too proud for our simple souls
o my ship, drop us in some deserted shore

we'll be waiting for a drunkard sunset
and raising our sails and voices soon
since the breeze has come across a pale moon
o my ship, be good and after the breeze

PHƯƠNG XA

Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng,
Xôi về đông hay giạt tới phương đoài,
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi.
Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bẩy đứa,
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa,
Thuyền ơi thuyền! Theo gió hãy lênh đênh.
Lũ chúng ta, đầu thai lầm thế kỷ,
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.
Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt,
Treo buồm cao cùng cao tiếng hò khoan.
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét