Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Đôi Ta [thơ Hàn Mặc Tử]


TWO OF US

You and me, each with a broken heart
in which we bury the dream love
in an embrace we are now locked
aware of nothing but two of us
in the sweet and dreamy mode
trying to ignore the presence of time
and flowers wilting and a moon wild
and those common depressing affairs
while many a planet is melting there
Eternity! what dream is this?
the tidal waves haven't stopped it
so we love blindly and deadly
lets burn ourselves deliriously
why listen to the planet Earth 
which is breaking into bits and parts
while time, from the very beginning 
has messed up something forgiving
in the form of void, like us two
in the stillness of cavern solitude
which seems to be, you know, chaos itself
we hear the cries in the bottom hearts 
and in the lungs and the souls as well
And you try to think up an evening pale
with branch leaves wilting and the wind ceased:
"A love that weeps in disease
a soul that vanishes into thin air
a poem that's burnt down in flair
an utterance that's dying and shivering
and all the love and poetry of a being
turn into the bloodshed of an evil sunset"
which is the mutation of my own body
together with the stars of the LOFTY
and your love, as dear as poetry 
all bound till the end of the world  


Đôi Ta

Mà anh hay em trong tim đều rạn
Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ
Bây giờ đây quấn quít hiện bây giờ
Chỉ biết có đôi ta là đang sống
Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng
Cố làm lơ không biết đến thời gian
Đến bông hoa tàn tạ với trăng ngàn
Đến những tình duyên chung quanh thất vọng
Nhiều hành tinh tan đi vì đã lỏng
Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưa?
Lúc ấy sóng triều rên rỉ chưa bưa
Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết
Cứ sảng sốt, tê mê và rũ liệt
Đừng nghe chi âm hưởng địa cầu đang
Vỡ toang ra từng mảnh, cả không gian
Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa
Đều trộn trạo, điều hòa và xí xóa
Thành hư không như tình ái đôi ta.
Trong im lìm, lẻ loi trong dãy động,
Cũng hình như, em hỡi, động Huyền Không
Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,
Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa.
Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa,
Lá trên cành cành héo hắt, gió ngừng ru:
"Một mối tình nức nở giữa âm u,
Một hồn đau rã lần theo hương khói,
Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi,
Một lời run hoi hóp giữa không trung,
Cả niềm yêu, ý thơ, cả một vùng,
Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn",
Đấy là tất cả người anh tiêu tán,
Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ
Cùng tình em tha thiết như văn thơ
Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét