Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2014

Life

Đời người như con sóng.

Khi nhìn thấy con sóng sau tức là mình đã sắp tan vào bờ.

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Tình trai của các samurai - truyện thứ hai


TÌNH YÊU BI KỊCH GIỮA HAI KẺ THÙ

Lãnh chúa vùng Etjigo có hiệu là Jihudayu Mashikura. Một bữa kia tổng quản của ngài là Gyobu Tokuzawa gọi cận vệ thứ nhất của ngài, Senpatji Akanashi, lúc đó đang đứng với các cận vệ khác trong hành lang, sang một bên và nói nhỏ, "Tôi có chuyện phải nói với anh, Akanashi. Hãy đi theo tôi". Và, lôi cậu ta tới một chỗ kín đáo sau gốc cây trong vườn, ông ta nói, "Chủ nhân lệnh cho tôi chọn ra một ai đó dũng mãnh để giết triều thần Shingokei Dizaki, và tôi không nghĩ ra ai khá hơn cậu cho sứ mệnh này. Hãy tới nhà Shingokei và giết anh ta. Tôi tin chắc là chủ nhân có lý do chính đáng để tiêu trừ anh ấy". 

Senpatji hỏi, "Shingokei phải trả giá cho tội gì vậy?" Nhưng chính tổng quản cũng không thể biết. Rồi Senpatji nói với ông ta, "Tôi tin lời ông, nhưng tôi muốn nghe mệnh lệnh này từ chính miệng chủ nhân". Thế là tổng quản đưa Senpatji đến gặp Lãnh Chúa, và ông ta nói thế này với người đang quỳ trước mặt mình, "Senpatji, anh phải đi giết Shingokei, đúng như lời tổng quản nói".

Senpatji về nhà buồn bã vì phải giết Shingokei, vốn ở trong số những người bạn tốt của mình. Dù vậy anh vẫn tới nhà bạn, và sau một vài lời trao đổi, giết chết anh ta rồi nói, "Đây là lệnh của chủ nhân". Đám tay chân của Shingokei muốn vây bắt kẻ sát nhân, nhưng Senpatji trấn an họ, nói, "Tôi chỉ hành động theo lệnh của lãnh chúa. Và các anh cũng nên tuân thủ".

Lãnh chúa tịch thu tài sản của Shingokei. Goá phụ của anh ta tan nát. Chị ta là con gái của một samurai đã gác kiếm ở tỉnh bên, và mới năm trước thôi đã kết hôn với Shingokei trong nghi lễ đủ đầy, vì Shingokei và cha chị vốn là đồng môn. Họ đã yêu nhau đằm thắm, giờ cái chết của chồng làm chị điêu đứng. Chị muốn chết theo cho rồi nhưng còn đang mang thai, làm sao tự sát khi có đứa con trong bụng. Thế nên chị bỏ xứ mà đi, khóc than chua chát cho hai chữ thân phận. Sau một hành trình đơn độc và gian khó, chị đến một vùng xa xôi trên núi và sống tại đó. Ít lâu sau chị sinh con trai, trong cảnh cô quạnh và không ai đỡ đần. Chị chăm sóc đứa con hết mực, ngày ngày đan len để mưu sinh; vì trong khắp cả làng không có lấy một người phụ nữ nào biết đan áo. Hai mẹ con họ cứ sống như thế trong cảnh thanh bần.

Thời gian thắm thoát trôi, cậu con trai mới đó mà đã mười bốn tuổi. Dung mạo và cung cách của cậu bé thật tao nhã; nó làm người mẹ chạnh nhớ đến người chồng quá cố của mình. Chị ta vẫn còn giữ một cây đàn tranh và hai thanh gươm báu được rèn bởi một nghệ nhân xuất sắc từ thời xa xưa, có tên là Kunimune, vốn là vật gia bảo cha mẹ chị tặng cho khi chị về nhà chồng. Mỗi khi buồn chị vẫn lấy đàn ra tấu vài khúc bi ai cho mình và con trai nghe. Và cứ như vậy họ sống cùng nhau trong túp lều lý tưởng.

Khen cho con tạo xoay vần vì đời người luôn có những khúc quanh bí ẩn. Senpatji Akanashi lúc này đã bị chủ nhân đuổi đi chỉ vì một lỗi lầm vặt vãnh; và, sau một hồi bôn ba qua các vùng miền, đã định cư ở một thị trấn không xa túp lều mà hai mẹ con sinh sống. Họ chưa từng giáp mặt nhau và cũng không có ý niệm gì về sự gần gũi giữa họ với nhau. Nhưng một hôm Senpatji được một người bạn là Kurobatji Toriyama mời đi săn chim. Lúc về họ tình cờ ngang qua túp lều của goá phụ và nghe tiếng đàn tranh vọng ra. Họ mê mẩn dừng lại lắng nghe. Chui qua một lỗ dậu, họ nhìn trộm qua một khe hở trên vách phên tre. Một thiếu phụ chừng ba mươi tuổi đang chơi đàn tranh. Chị ta chừng như thuộc về một dòng tộc danh giá nào đó, chỉ vì muốn ẩn thân mà lui về một chỗ rách nát như vầy. Ngồi cạnh chị là cậu con trai Shynosuke, đang nghiền ngẫm những ý lời trong cuốn sách do chính mẹ cậu viết. Cậu bé trông thật khôi ngô. Những vị khách tò mò ngạc nhiên khi thấy có những mỹ nhân như vậy ở nơi chốn heo hút này. Họ đẩy cửa bật ra và đứng yên vài phút ngay ngưỡng cửa như để xin lỗi về sự đường đột của mình. Sau khi chào hỏi vắn tắt họ bỏ về.

Senpatji si mê vẻ đẹp của cậu trai trẻ. Anh ta quay lại túp lều và kết thân với hai con người ở đó. Dần già giữa Senpatji và Shynosuke hình thành một tình cảm sâu đậm cho nhau, và Senpatji đưa cả hai mẹ con về thị trấn và chu cấp cho họ. Cứ như thế một năm dần qua trong yên ả.
Rồi người mẹ nhận thấy Senpatji rất giống cái người đã giết chồng mình. Một hôm chị thăm dò gia cảnh và quá khứ của anh ta; và chị tin chắc đây không ai khác mà chính là người đã ám sát chồng chị, cũng là cha thằng bé. Ngay hôm sau chị nói với con trai, "Senpatji đã giết cha con trước khi con chào đời. Ông ấy đã làm theo lệnh của chủ nhân, vốn cũng là lãnh chúa của cha con nữa. Nhưng dù gì ônng ấy vẫn là kẻ đã hạ sát cha con. Vậy con phải giết ông ta, để trả thù cho cha".
Cậu con trai lúc đầu ngây người vì kinh ngạc. Rồi cậu phân trần với mẹ, "Senpatji không giết cha con vì có tư thù. Ông ấy không thù ghét gì cha con hết. Ông ấy không có lựa chọn nào khác, vì lãnh chúa đã lệnh. Senpatji không phải kẻ thù của cha con. Nếu mẹ muốn phục thù cho cha, thì kẻ đó phải là lãnh chúa Jibudaya. Đó mới là người mà con phải giết, chứ không phải bạn con Senpatji. Mẹ con mình nợ ông ấy nhiều mà. Mẹ hãy nghĩ đi: con không giết ông ấy được, chúng ta không có quyền làm điều đó".
Nhưng mẹ cậu nổi giận và oà khóc, "Ta biết là mi sẽ không giết hắn mà, mi quá yếu đuối và nhu nhược. Nếu ta biết hắn là kẻ đã giết chồng mình thì ta đâu có nhận sự giúp đỡ của hắn. Ta chẳng thà chết đói còn hơn nhìn thấy mi làm thân với hắn. Nhưng ta nói cho mi biết, mi sai rồi khi xem trọng luyến ái hơn chuyện báo thù, mi đang làm hoen ố thanh danh của một samurai. Nếu mi cứ yếu hèn như thế coi như ta không còn là mẹ mi nữa. Ta sẽ tự mình đi báo thù vậy".
Và, chụp lấy con dao găm, chị ta lao về phía cửa. Nhưng cậu con trai níu áo chị lại và nói, "Nếu mẹ cứ khăng khăng muốn báo thù cha như vậy, thì con biết làm sao bây giờ phải nghe lời mẹ thôi. Con sẽ tự tay giết ông ấy vậy. Con xin mẹ  đừng lam việc đó. Xin mẹ hãy cứ bình tâm". Và cậu lên kế hoạch sẵn sàng. 
Mối tình của cậu với Senpatji cũng đã già hơn hai năm, vậy mà giờ đây cậu phải huỷ diệt người đàn ông mà mình đã thề nguyền yêu thương, trói buột vĩnh viễn. Nhưng cậu không thể giết ông ta mà không cho biết lý do. Thế nên tối hôm đó cậu cho gọi Senpatji vào phòng, nhưng sắc mặt cậu ta cứ tái xanh và sầu luỵ. Senpatji cảm được ngay, liền hỏi, "Shynosuke yêu dấu, trông cậu thật buồn bã tối nay. Cậu có sao không? Hãy nói ra đi vì tôi có thể chia sẻ".
Shynosuke thở dài, cảm động vì những lời lẽ dịu dàng ấy; trong khi Senpatji lại giục cậu hãy tỏ bày. Rồi Shynosuke thành thực nói, "Ồ, kiếp người mới khốn nạn sao! Tôi chính là con trai của Shingokei. Ông hẳn cũng còn nhớ đã làm gì cha tôi. Tôi có biết ông không có lựa chọn nào khác, rằng ông chỉ tuân lệnh chủ nhân. Nhưng bổn phận làm con của một samurai khiến tôi không thể bỏ qua. Lúc đó tôi vẫn còn là một hài nhi trong bụng mẹ. Thực lòng tôi rất tiếc phải giết ông, vì ông đã đối xử tốt với mẹ và tôi. Thật là khó xử quá vậy".
Senpatji thở dài, "Chúa ơi, chuyện này mới ly kỳ làm sao. Ta đâu có ngờ cậu chính là con trai của anh ấy. Đúng, ta đã giết cha cậu. Nhưng ta hạnh phúc được chết dưới tay cậu, Shynosuke. Tới đây, hãy giết ta và trả thù cho cha". Và anh ta quăng kiếm của mình sang một bên, chìa cổ ra chi cậu bé.
Shynosuke hét, "Không, hãy cầm kiếm lên và đấu với tôi. Tôi không thể giết ông với trong tay không tấc sắt, ông đã tử tế với mẹ con tôi nhiều". Mẹ cậu nãy giờ vẫn lén xem ở phòng bên, lúc này bèn gọi con trai vào nói, "Ta thán phục cả hai người, con và Senpatji. Cả hai đều trọng danh dự. Hãy yêu nhau một lần cuối đêm nay. Ta muốn cho con sự trì hoãn ấy. Hãy tiễn biệt nhau trong nghi thức của tình yêu, nhưng vào ngày mai, Shynosuke, nhất quyết con phải trả thù cho cha đó".
Rồi Shynosuke mang ra nào đồ ăn nào thức uống, và lứa đôi lại trùng phùng. Người mẹ ngủ ở phòng bên, trong khi Senpatji và Shynosuke nằm kề nhau.
Khi người mẹ tỉnh dậy lúc sáng, hai người kia vẫn nằm đó trong yên lặng. Chị lay gọi con trai, "Dậy đi nào, cu lười". Nhưng không có một tiếng trả lời. Chị đi vô phòng và lật tấm chăn trên người họ, và nhìn thấy Shynosuke đã đâm thủng tim Senpatji - bằng thanh kiếm trước đó đã xuyên qua chính ngực mình.
Người mẹ đứng như trời trồng trước thi thể của hai nhân tình, và ngay đó, trong vực đáy tuyệt vọng, cũng đã tự kết liễu đời mình. Thật là một câu chuyện bi đát quá vậy.